Tại sao với tất cả mọi người, con đều ngoan ngoãn, dễ thương… trừ mẹ? Tại sao những gì mẹ nhận được thường là than vãn, giận dữ hay mè nheo nhõng nhẽo?.
“Chị ơi, sao con cứ thấy em là bé lại khóc lóc rên rỉ quấy phá. Em thì chịu được con như thế nhưng mọi người cứ nói ra nói vào như thể em là một người mẹ tồi tệ không biết nuôi dạy con mình?“.
Một câu hỏi mình đã được nghe không biết bao lần trong các loại hội nhóm làm cha mẹ, từ tây tới ta. Mình từng gặp nhiều ca đứa trẻ đang vui vẻ bình thường nhưng nhìn thấy mẹ là trở nên kỳ quặc, không nghe lời, chán chường, ném đồ đạc, rên rỉ. “Không có mẹ nó ngoan như thế, chơi với bố suốt có sao đâu” hay “Ở với ông bà ngoan vậy mà sao cứ ở với mẹ là lại khóc lóc nỉ nèo”.